Đêm giao thừa, trong khi tất cả mọi người trong xóm nhỏ ăn uống, ca hát thì gia đình bà Hậu lại gặp một biến cố mà bất kể người mẹ nào cũng sẽ chịu đựng không nổi cú sốc này: Con gái mình là “tiểu tam”, bị vợ người ta tìm đến tận nhà đánh ghen.
Nỗi nhục nhã này chính là nguyên nhân đẩy mối quan hệ mẹ con của bà Hậu – Thương vào ngõ cụt. Tiếng bà Hậu khàn đặc: “Mày muốn tao sống làm sao? Sống làm sao cho vừa lòng mày? Sống như vậy đủ nhục chưa?”, “Bây giờ mày đi lấy chồng người ta, người ta đến tận nhà người ta đánh ghen”, “Đủ nhục chưa?” “Tao dạy mày hàng ngày, một ngày, một tháng tao đều dạy mày, có bao giờ mày nghe lời tao chưa?” Nỗi lòng người mẹ lúc nào cũng luôn lo lắng cho núm ruột của mình xảy ra những điều không tốt nên bà Hậu đã tức giận “Mày sống đàng hoàng thì không có ngày hôm nay, mày không để tao lo như bây giờ”. Việc khác biệt về cách diễn đạt trong giao tiếp của hai thế hệ chính là mồi lửa khiến cho tình mẹ con chẳng thể chia sẻ, hiểu nhau. Trong mắt những người trẻ – Thương, không thể hiểu được mình phải sống “đàng hoàng” là sống như thế nào để mẹ có thể vui, mẹ không la rầy từ năm này qua tháng nọ, mẹ an tâm và biết mình đã cố gắng ra sao. “Con đi làm má cũng chửi con” – Thương uất nghẹn.

Cách yêu thương, lời càm ràm nhắc nhở con gái mình chú ý để có tương lai tươi sáng hơn vô tình tạo thành một sự ngột ngạt, áp lực đè nặng lên Thương. Bởi người mẹ không phải là người để mình chia sẻ, tâm sự những chuyện vui, buồn trong cuộc sống mà mình là “tội đồ”, “đứa con không ra gì”, “sống không đàng hoàng”. Nỗi đau càng được nhân lên khi bà Hậu ngập ngừng sau câu nói “Má nghĩ con làm cái gì mà không đàng hoàng? Má nghĩ con làm đĩ hả? Mấy người hàng xóm nói con vậy má tin hả? Con má sao má không tin?– Thương thốt lên suy nghĩ giấu kín trong lòng bấy lâu trong cuộc cãi nhau với bà Hậu. Không có sự thống khổ nào bằng đó chính là cô độc trong chính gia đình của mình.

Mọi lời nói xuất phát ra trong lúc giận dữ vừa là suy nghĩ thật, là lời nói khiến cả hai tổn thương và dẫn đến hành động chẳng kiềm chế được. “Nếu má thấy xấu hổ, không tự hào về con thì con đi”, “Mày đi ra khỏi nhà tao”. “Con đi cho má vừa lòng”. Trong đêm giao thừa, Thương bỏ nhà đi, bà Hậu chẳng thể có cho mình bữa cơm đoàn viên, chỉ còn bên cạnh là đứa cháu gái nhỏ đang say giấc nồng.
Phân cảnh Băng Di bị đánh ghen là một trong những cảnh đắt giá trong Cục Vàng Của Ngoại và cũng như thể hiện được góc quay lột tả được sự chịu đựng, uẫn ức, không có gia đình chỉ còn một mình trên đường đời của Thương. Đạo diễn đã sử dụng góc máy từ trên cao để thấy được những hình ảnh đối lập buồn – vui của mọi người xung quanh lẫn Thương đơn độc trên con đường dài hun hút không bóng người qua lại. Ngoài ra, đạo diễn Khương Ngọc cũng liên tục ra thị phạm “đánh ghen ra sao” và không tránh khỏi việc “ăn ké nón bảo hiểm” vào người.

Đạo diễn Khương Ngọc thị phạm cảnh quay
Riêng nghệ sĩ Việt Hương còn có lời khen tặng cho bé Gia Linh vì diễn xuất của bé trong phân đoạn này: “Trước đó, tôi đã trấn an bé ‘Con đừng có sợ nha, ngoại an toàn, ngoại không sao hết, người ta đánh mẹ nên ngoại ra đó kéo mẹ vào nhà, mọi người sẽ bảo vệ mẹ. Khi nào ngoại kêu con vô nhà đi thì lúc đó con hãy khóc nha. Tôi phải dặn bé vậy để bé không có sợ. Bé diễn quá tốt”. Ngoài ra, nữ nghệ sĩ cũng muốn gửi lời đến khán giả nữ: “Mình phải biết bảo vệ bản thân mình. Phải thật sự chú ý vì có chuyện gì xảy ra thì người chịu khổ, chịu thiệt thòi lẫn ảnh hưởng đến tính mạng cũng là bản thân mình. Có con cũng là niềm vui nhưng nếu Thương không có con thì có lẽ Thương sẽ có một cuộc sống khác tốt hơn thì sao? Nếu mà có cơ hội, tôi mong muốn chia sẻ được với các con, các cháu hãy biết bảo vệ mình”.

Đạo diễn Khương Ngọc thị phạm cảnh quay


Việt Hương và Băng Di trong 1 cảnh quay

Hoàng Mai Thủy Uyên


Bài viết liên quan: